Viết
bởi: Văn Biên Hòa
Chuyện xảy ra ở bên
Mỹ, đã lâu.
Trang trại ấy nuôi
cừu, nằm ở giữa thảo nguyên miền Nam lộng gió.
Ông chủ là người da trắng vốn xuất thân
là một cao bồi. Ông vừa được cha mẹ cho tách riêng tự lập nên rất hồ
hỡi. Ông đội mũ rộng vành, lưng lận súng côn, một tay cầm cuốn sách,
một tay cầm roi da, bập bềnh trên lưng ngựa chạy quanh đàn cừu gần
một trăm con…
…Một tối, ông da trắng ra quán rượu.Tại
đây, bất ngờ ông chạm mặt giai nhân và tiếng sét ái tình phát nổ
khiến ông không muốn về. Ông ở hẳn tại quán rượu. Ông lệnh cho tên
quản gia quay lại coi sóc trang trại thay mình.
Tên quản gia đã già nhưng rất láu cá.
Nhờ ông chủ tin tưởng nên chỉ một thời gian hắn đã âm thầm bớt một
thêm hai, dành dụm riêng cho mình một số vốn lớn. Hắn quyết định xin
nghỉ hưu- quên, nghỉ vì lí do sức khỏe chứ nghỉ hưu thì hắn bị nghỉ
lâu rồi - để đề phòng bại lộ. Ông chủ da trắng ở xa không biết
gì nên đồng ý. Thế là hắn thoát. Thoát mà còn kịp giới thiệu một
tên đồ đệ da màu nối nghiệp.
Tên đồ đệ da màu này được mua trong một
cuộc đấu giá nô lệ vỉa hè xứ DeTrees. Hắn da vàng mũi tẹt người
thâm thấp biết nhảy múa và ca hát rất điên dại. Đặc biệt hắn
có khả năng hòa đồng với súc vật. Mỗi lần muốn cho gần gũi bầy
đàn thì hắn lấy bộ da lừa khoác lên mình rồi đọc thần chú và ngay
tức khắc hắn biến thành lừa. Một chú lừa biết hát giữa bầy cừu be
be.
Nhờ khả năng “lừa” này mà hắn tiếp tục
khuynh loát trang trại.
Đầu tiên hắn thanh lọc hàng ngũ
bằng cách áp dụng phương pháp “chích điểm”. Con nào cao chân - rậm
lông thì cao điểm, con nào cao điểm thì sẽ được bình bầu khen thưởng
cuối năm. Thế là cả đàn cừu ngoan ngoãn đưa mông chấp hành. Nhưng chỉ
sau một năm thì có nhiều cừu nái teo buồng trứng khiến số sinh không
bằng số tử. Vài cừu con sinh ra đã dị dạng dị hình thậm chí lai cả
“ngựa trời” mặc dù không bị nhiễm chất độc da cam. Con nào mạnh khỏe
mà cứng đầu thì nó bỏ đói o ép phải chạy sang trang trại khác. (vụ
“Cừu hóa Long” mới đây là một ví dụ.) Nhờ kế hoạch kìm hãm dân số
độc đáo này mà hắn khỏi phải xây thêm chuồng trại. Lại có mấy ngăn
chuồng dôi ra. Cái thì hắn tiếp tục cho lũ Cò thuê. Cái thì hắn làm
phòng trưng bày ngệ thuật: Đây là tranh vui “Chuồng Cừu đan đan giọt
nắng”. Đó là “chuồng Cừu xây bằng Viên gạch lạ”. Và nọ là “Đàn cừu
be be dưới gốc dầu cổ thụ”… Cái nào cũng đông người xem, cái nào
cũng mười lăm- hai chục triệu…!
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, chuyện
mà hắn quan tâm là tăng cường cạo lông cừu để báo cáo lập công kéo
dài nhiệm kỳ. Ngày trước “cạo một bên chừa một bên” thì nay nó tận
thu sạch đến nỗi trong háng cũng không còn cọng nào. Không biết chất
lượng lông ra sao nhưng hai năm gần đây năm nào trên Sở Nông cũng hợp
đồng mua, có lúc chở cả xe tải nghe nói đem về để bón phân cây trồng.
Nói chung là lông rất có giá. Gần đây hắn còn thuê xe chở cừu lên
thành phố Dallas mướn thầy bôi thuốc mọc lông. Hai ông
thầy dạy bôi mỗi giờ kiếm 400K khỏe re. Chỉ tội nghiệp lũ cừu trơ da
- lòi xương trong tê tái của xứ lạnh có con phải nhập viện cấp cứu.
Không có ăn thì lấy gì mà mọc lông hè? Thế mà báo cáo của hắn vẫn
vung vít dài dài, có lúc đến 33 trang lận.
Chưa hết, để gây lòng tin với chủ, hắn
luôn báo cáo vống. Trang trại xập xệ thì xướng lên đứng thứ nhì
toàn quốc! Đàn cừu lè tè một trăm con thì hét lên 216. Hắn lu loa
trên báo: “Thời gian qua, trại Cừu không những sản xuất thịt, lông và nhau thai mà còn cung
cấp cho xã hội nhiều sản phẩm khác. Về âm nhạc thì đã sưu tầm tất cả tiếng
kêu của loài cừu và nâng cấp lên thành nhạc đồng quê.
Về ảnh
nghệ thuật thì từ các tác phẩm kinh điển như “đan đan giọt nắng”, “Viên gạch lạ”,“gốc
dầu cổ thụ” chúng ta đã biết kết hợp với quá trình công nghiệp hóa tại Thảo Nguyên và đã đạt được rất nhiều giải thưởng tại các
cuộc thi trong và ngoài nước…. Tuy nhiên, do việc quảng bá các tác phẩm này còn hạn chế nên công chúng ít
biết đến.”
Ông chủ da trắng sống
ngoài thị trấn (nghe nói lúc này tai đã bị điếc) mừng rơn. Ông liền
ra lệnh cung cấp thêm thức ăn, nước uống, thuốc chữa bệnh, kinh phí
trùng tu thậm tuyển thêm khối Văn phòng để quản lý. Tất cả theo cơ
số 216. Xe tải ùn ùn chở
tiêu chuẩn về. Tất nhiên là hắn chỉ phát chưa đầy 100 xuất cho lũ
cừu. Số chênh lệch hắn và bộ phận văn phòng phù phép biến thành
của riêng. Khỏe
re!!! He he!!!
Nhưng sự đời không phải thế. Cái
kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Lại
một ngày…
Thị
trường quay lại bản sắc dân tộc, cả nước Mỹ đua nhau dùng thịt cừu.
Ông chủ da trắng ngửi thấy mối lợi lớn nên tức tốc trở về trang
trại.
-Ô hô! Cừu đâu? 216
con mà lèo tèo thế này à?
Ông chủ ném cuốn
sách xuống đất,hùng hổ:
-Báo cáo ta
rõ vì sao 216 mà chỉ có mấy con?
Hắn cù chầy cù mài. Một tháng, 2
tháng.. năm tháng sáu tháng đến một năm chưa xong. Cuối cùng bí quá, hắn
thưa đại:
- Lũ cừu bận đi ăn
đồng xa nên không thể tập trung về được xin cho cử vài đại biểu. Ông
chủ không chịu, bảo: “Tao điếc nhưng chưa
mù nghe chưa ? Phải tập trung toàn bộ cừu viên, ít nhất cũng trên 50%
cho tao thấy mới được!”
Trên tay ông, cái roi
da có nút thòng lọng rung rung.
Hắn hết hồn, chạy
đôn chạy đáo. Những chú cừu bị hắn xua đuổi mấy lâu bây giờ bỗng
nhiên được hắn tới chuồng mời gọi, con nào con nấy cảm động ghê gớm.
Để chắc ăn, hắn sáng tác ra tờ giấy gọi là “Bảng đăng ký dự Đại
Hội” rồi yêu cầu cừu viên đóng móng quệt đuôi vào. Nhưng dù cố gắng
thậm chí sang cả trang trại bạn để mượn cừu thì con số cũng chỉ
mới là 175. Một trăm bảy lăm là khác xa hai trăm mười sáu đấy nhé.
Nhưng hắn không lo. Hắn tin vào tài biện báo của mình.
Ngày “đại hội” rồi
cũng đến. Lũ cừu lò dò về dự nhưng đếm lui đếm lại cũng chỉ suýt
soát 100 cái đầu (kể cả quan khách). Hắn trịnh trọng trên diễn đàn: “ Thưa …thưa…Theo số đăng ký là 175 mà hôm
nay đã hiện diện gần 100 Vậy là quá bán rồi. Xin chúc mừng thành
công. (Vỗ tay)…”
Ông chủ ngơ ngác.
Biết là mình bị lừa nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt để cho
“đại hội thành công tốt đẹp”. Ông đành cho hắn làm thêm một nhiệm
kỳ, rồi tính sổ sau.
Nhưng sau đó ổng
…quên!
Từ ấy đàn cừu
giảm dần. Nghe nói lũ cừu đã âm thầm vượt biên sang Úc và Anh hết
cả. Nước Mỹ còn lại một lũ lừa cho đến hôm nay.
He
he!!!
Lời
bình Của Lê thị Cá Ngạnh:
Chuyện bên tư bản dẫy chết kể ra mà làm
gì. Việt
Nam mình làm chi có. Tuy nhiên để tránh hiểu nhầm đề nghị tác giả
đổi giá trị các con số. 216- chưa đầy 100 ra con số khác. Để vậy sao mà
giống Hội Văn Học Nghệ thuật Đồng nai quá. Không lẽ con lừa lại
chính là ông chủ tịch à? He he!!!